Vĩnh Dạ Thần Hành

Chương 86. Thư Mời Của Hội Truy Quang!!!

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Mỹ phụ không hề bị tiếng quát của gã làm hoảng sợ, vẻ mặt cô vẫn lạnh nhạt như cũ, chỉ là động tác sơn móng tay thoáng tạm dừng lại, chợt nhàn nhạt nhìn qua thanh niên kia, nói: "Ai bảo cậu giao thứ đó vào tay những đồ ngu xuẩn kia chứ? Hiện giờ mất rồi còn có thể trách ai đây? Huống chi dù chắp vá được toàn bộ, cũng chỉ như vậy mà thôi."

Thanh niên nọ đùng đùng nổi giận.

Đây lại đúng là thiếu sót của gã, nhưng lúc trước ai có thể nghĩ tới gã sẽ tìm được hai dạng xác kết nối huyết tính khác, khiến cho giá trị của cái xác bị mất đi kia tăng lên gấp bội?

"Lúc trở về cậu lại đi tìm một lần nữa xem. Nhưng nói cho cậu nhớ, ngày ấy có đội trảm khư đang chấp hành nhiệm vụ tại nơi này, không dễ kiểm tra, nếu nó thực sự nằm trong tay người của biên đội thứ năm, cậu cũng chỉ có thể thừa nhận mà thôi. Bảo chúng ta cứng đối cứng cùng cục Khư Bí, đó tuyệt đối là hành vi không lý trí, dù sao nhìn từ bên ngoài, bọn họ cũng là tổ chức trảm khư được đại nhân vật trong nội thành sai khiến. . ." Một vị trung niên khác mở lời khuyên bảo.

"Chỉ cần không để bại lộ, giải quyết bọn họ cũng không khó!" Trong ánh mắt thanh niên kia lộ ra sát khí: "Trải qua thời gian lâu như vậy, nếu bọn họ lấy được khẳng định đã dung hợp, chỉ cần giết bọn họ, có thể lấy nó ra!"

"Cậu thật sự cho rằng, mình có thể làm chuyện đó kín kẽ đến mức thần không biết quỷ không hay sao? Trừ phi cậu có thể dắt đến một con khư cấp B, nếu không chuyện khư cấp C đoàn diệt một tiểu đội có tồn tại với thực lực cực hạn ở hình thái thứ nhất tọa trấn. . . Làm sao có thể không bị kiểm tra hiện trường?" Mỹ phụ kia khẽ cười nói.

"Cũng không phải là không được!" Ánh mắt thanh niên kia thoáng hiện tia bạo ngược: "Nếu là khư cấp B đi tới đồ sát, sẽ không ai tìm thấy dấu vết!"

"Đúng vậy, đến lúc đó, cậu có chết cũng không tìm thấy dấu vết đâu. . ." Mỹ phụ cười khẽ: "Những người khác sẽ không điên cùng với cậu, cho nên, một mình cậu có dám đi không?

"Được rồi, cô đừng khích cậu ta nữa." Một bóng dáng mặc hắc bào khác trầm thấp nói.

"Nói chính sự thôi. Cũng nên bắt đầu triển khai sự kiện kia rồi, chúng ta đã chuẩn bị gần như đầy đủ hết, kế tiếp chính là chiêu mộ càng nhiều trảm khư giả, chúng ta cần rất nhiều nhân thủ!" Người còn lại lập tức kéo đề tài của hội nghị lần này về chuyện chính.

"Sắp tới, các vị hãy nghĩ biện pháp, chiêu mộ và đào tạo thêm nhiều trảm khư giả một chút đi. Thời gian còn lại cho chúng ta không nhiều lắm."

. . .

. . .

Trong tòa lầu số 17.

Hứa Thâm vẫn huấn luyện mỗi ngày như trước, từ sau khi Mặc Tiểu Tiểu tới đây, quãng thời gian Tào Phi ở lại trong tòa lầu này trở nên ít ỏi hẳn, cũng không biết bình thường gã đi đâu, nhưng quan hệ giữa Hứa Thâm và gã chẳng lấy làm thân thiết. Gã đi hay ở, không liên quan gì tới hắn.

Ngược lại, mối quan hệ giữa Hứa Thâm và Mặc Tiểu Tiểu lại ngày càng trở nên thân quen.

Tuy mỗi ngày, bọn họ chỉ chạm mặt lúc ăn cơm, nhưng cả căn tin chỉ có hai người bọn họ ngồi chung một bàn.

Những người khác đều có chút kính nhi viễn chi (tôn kính mà không thể gần gũi) với vị nhân viên trảm khư đặc thù này, khiến bọn họ cũng giữ khoảng cách luôn với Hứa Thâm, người đi lại khá gần cùng Mặc Tiểu Tiểu.

Cùng lúc này, một chút tin tức về Hứa Thâm cũng bị phát tán ra. Từ sau khi mọi người biết được thiếu niên này từng chung sống với khư thú cấp C trong suốt ba tháng thời gian, ánh mắt mọi người nhìn hắn ngồi cùng một chỗ vui vẻ nói chuyện phiếm với Mặc Tiểu Tiểu, lập tức biến đổi, trong đầu nhanh chóng đưa ra phán đoán:

Hai người này đều mắc bệnh tâm thần!

"Loại cảm giác khi đi tới điểm cực hạn của hình thái thứ nhất, chính là nội tạng đã hoàn toàn nhiễu sóng. Cậu sẽ có cảm giác khư lực mà mình hấp thu được đã đạt tới trình độ bão hòa, không thể tiếp tục hấp thu thêm nữa, kể cả có tiêm Tịnh Khư Tề vào, cũng sẽ tràn ra." Mặc Tiểu Tiểu trả lời Hứa Thâm.

"Bão hòa?"

"Đúng vậy, có chút giống như ăn no, cậu sẽ có cảm giác căng trướng, mang tính chất toàn thân."

Hứa Thâm nửa hiểu nửa không.

Chờ từ sau khi hắn rời khỏi căn tin, trở lại căn phòng của mình mới thử thí nghiệm một chút, lại phát hiện giữa những phần mỹ thực lắng đọng lại trong cơ thể, còn có khá nhiều khoảng trống, mà loại cảm giác này. . . Giống như đã ăn no tám phần.

"Chờ sau khi nhồi đầy tất cả, mình sẽ đến cực hạn sao. . ." Hứa Thâm có chút chờ mong, lập tức suy nghĩ đến chuyện đi tìm đội trưởng chi tiền mua Tịnh Khư Tề .

Ngày kế, bỗng nhiên Hứa Thâm nhận được tin tức, có kiện hàng ký gửi cho hắn.

Hắn có chút nghi hoặc, hắn đâu có quen biết ai? Ai sẽ gửi đồ cho hắn đây?

Hứa Thâm bước ra cửa, nhận kiện hàng từ thành viên chuyển giao của bộ Văn Chức trong cục rồi cầm nó về phòng của mình.

Hắn mở ra kiện hàng, bên trong là một cái rương nhỏ màu bạc. Bên trong rương, rõ ràng có sáu bình Tịnh Khư Tề ánh vào mi mắt.

Ngoại trừ Tịnh Khư Tề, ở phía dưới kiện hàng còn có tập Lô Tạp tệ thật dày, đều là loại có số 1000 trên mặt.

Hứa Thâm đếm một chút, lại có tới 5 vạn!

"Đây là. . ." Hứa Thâm có chút khiếp sợ.

Chẳng lẽ là người nào đó gửi nhầm?

Ngoại trừ chiếc rương nhỏ màu bạc kia, ở đáy hòm còn một phong thơ bị đè xuống.

Thư?

Hứa Thâm nhìn mặt ngoài không có chữ của phong thư nọ, bên trên chỉ có hình vẽ mặt trời được in ở góc bên trái, còn là thiếp vàng, nhìn qua có chút cảm giác quý báu.

Hắn mở phong thư ra, nội dung của trang giấy viết thư bên trong không dài, nhưng Hứa Thâm đọc lại vô cùng khó khăn.

Cũng phải mà, hắn mới học chữ, chưa nhận biết được quá nhiều, trong phòng còn có một quyển từ điển, gặp phải chữ nào không biết, hắn chỉ có thể lật từ điển kiểm tra.

Nửa ngày sau, rốt cuộc Hứa Thâm cũng xem xong nội dung phong thư này.

Nó lại là một bức thư mời!

"Hội Truy Quang?" Hứa Thâm thì thào tự nói.

Hắn còn nhớ lúc trước khi mình giết chết con khư cấp D kia, đã từ trong miệng đội viên lão luyện Lưu Phong, người chịu trách nhiệm giám thị đám người Triệu Nguyên, nghe tới cái tên tổ chức này, nhưng lúc ấy, đối phương cũng không nói gì thêm.

Cuối cùng, hắn chỉ biết, bọn họ là một thế lực có được nhân viên trảm khư của mình, nhưng lại thuộc về tổ chức tư nhân, không thể so với loại thế lực đứng đắn như cục Khư Bí.