Vĩnh Dạ Thần Hành

Chương 85. Cô Ấy Có Thể Nhìn Thấy Thứ Gì???

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Khó trách hôm nay chỉ trong một chốc lát gặp mặt ngắn ngủi như vậy, rõ ràng là Mặc Tiểu Tiểu cứ thường xuyên, liên tục đi tìm đường chết như thế, vậy mà cô ấy còn có thể sống đến hiện tại.

Hóa ra cô ấy chỉ dùng cái gọi là năng lực đặc thù của bản thân, mà không sử dụng Khư Nhãn.

Nói như vậy. . .

Nếu hắn không mở Khư Nhãn, cũng có thể giả vờ nhìn thấy Mai Phù?

Ánh mắt Hứa Thâm chớp động, hắn khẽ ho nhẹ: "Cô cũng là khư?"

Hắn nhìn về phía Mai Phù, nhưng không mở Khư Nhãn.

Mai Phù cười tủm tỉm nói: "Không phải nha."

Hứa Thâm sửng sốt, nhưng vẻ mặt lại không có biến hóa, tự lẩm bẩm một mình: "Tôi biết cô đang ở trong này, đừng cho là tôi không nhìn thấy cô."

"Cậu thực sự có thể nhìn thấy sao?" Nụ cười trên mặt Mai Phù hơi hơi thu liễm lại, cô nhìn chăm chú vào Hứa Thâm, bỗng nhiên từ trên người lại tràn ngập khí tức khác thường.

Hứa Thâm cảm giác trái tim hắn vừa không nhịn được, khẽ đập nhanh hơn mấy nhịp, có một loại cảm giác áp bách khiến cho khư lực trong cơ thể hắn bị đè nén dữ dội, hắn chậm rãi đưa tay lên, khua khua không khí bên cạnh Mai Phù nói: "Ở nơi này đúng hay không?"

Mai Phù hơi hơi nheo mắt, yên tĩnh nhìn hắn, bỗng nhiên cười khúc khích, nói: "Cậu đang bắt chước cô ấy sao?"

Hứa Thâm không dám tiếp tục dò xét thêm nữa, lập tức gãi gãi đầu lẩm bẩm: "Chơi như vậy cũng khá vui nha, cô ấy cũng đùa giỡn với mọi người như thế sao?"

"Có lẽ cô ấy thực sự nhìn thấy một thứ gì đó thì sao. . ." Mai Phù cười hì hì, ánh mắt lại thoáng hiện chút thần bí nói.

Trái tim Hứa Thâm hơi hơi căng thẳng, cô ấy thực sự có thể nhìn thấy cái gì?

Khẳng định rằng đó không phải khư!

Chẳng lẽ là. . .

. . .

. . .

Tòa lầu số 17 vẫn yên tĩnh như thường ngày.

Mỗi ngày Hứa Thâm vẫn huấn luyện tại tầng sáu của mình như cũ, ngoại trừ một ngày ba bữa cơm hắn sẽ đi xuống lầu, về cơ bản, những khoảng thời gian còn lại, hắn đều rúc trong phòng của mình.

Hắn sẽ thưởng thức ba bữa cơm tại căn tin, cùng những thành viên chính thức khác trong cục cũng ở trong này.

Khu nhà ăn dành cho người mới ở huấn luyện doanh, được đặt ở một nơi khác, quy mô cũng tương đối nhỏ hơn.

Hứa Thâm ấn thang máy đến tầng năm, mỗi ngày khi tới giờ ăn cơm, hắn đều sẽ nhân tiện qua chào hỏi Mặc Tiểu Tiểu một tiếng, tuy tính cách của đối phương khá cổ quái, nhưng dẫu sao hai bên cũng là đồng đội tác chiến, Hứa Thâm không quá để ý tới chuyện này,

Lại nói, ai có thể trăm phần trăm xác định, bản thân mình là một người bình thường?

Ma ma, nói xem có đúng không. . .

Ở trong căn tin, Hứa Thâm còn ngẫu nhiên gặp được người quen ở huấn luyện doanh, Đặng Phong và Kỳ Thiên Minh.

Bọn họ đều được phân phối đến tiểu đội khác biệt trong thê đội thứ ba. Lúc này, bọn họ cũng giống như hắn, đã chấp hành nhiệm vụ, được hưởng thụ quãng thời gian nghỉ ngơi, ở lại trong cục ăn uống không phải trả tiền.

Sau khi hai người biết Hứa Thâm được phân phối đến biên đội số 17, đều tỏ ra hâm mộ vô cùng, dù sao đãi ngộ của thê đội thứ hai cũng cao gấp đôi bọn họ. Tuy đám người đó phải giải quyết sự kiện có tính nguy hiểm rất cao, nhưng trong nhóm lại có đội viên lão luyện, về cơ bản những người mới vào nhóm thường không gặp quá nhiều nguy hiểm ở giai đoạn trước, nhưng lại có thể nhanh chóng trưởng thành.

Mấy người ngồi cùng một chỗ nói chuyện phiếm không được bao lâu, đã bị hai câu nói của Mặc Tiểu Tiểu cho dọa lui.

"Có một đứa nhỏ đang ngồi trên đầu anh."

"Trên cổ anh có hai cánh tay kìa."

Sắc mặt hai người Đặng Phong lập tức tái nhợt, cơm cũng ăn không vô, vội vàng nói lời từ biệt cùng Hứa Thâm, sau đó chạy trối chết.

Trải qua một đoạn thời gian, Mặc Tiểu Tiểu quái dị ở căn tin đã gợn lên một gợn sóng nho nhỏ, khiến cho không ít người đều nghe nói, ở biên đội số 17 có một quái nhân.

Có một đội viên cũng thuộc thê đội số hai, thuộc biên đội số 13, thật sự không chịu nổi những câu "Nhắc nhở" của Mặc Tiểu Tiểu nữa, lập tức ném bàn cơm qua bên này, muốn động thủ, nhưng lại bị Mặc Tiểu Tiểu lắc mình tránh thoát đi trong nháy mắt, thậm chí sau đó, cô còn chế phục người nọ, đè xuống mặt đất dễ như chơi.

Đây cũng là lần đầu tiên Hứa Thâm được chứng kiến thân thủ của Mặc Tiểu Tiểu. Phải nói là quá nhanh, gần như không hề thua kém vị đội trưởng Sở Bạch, hắn từng nhìn thấy lúc trước.

Không cần phải nghi ngờ, chỉ dựa vào chiến lực này, Mặc Tiểu Tiểu trước mắt tuyệt đối được xếp vào hàng ngũ những người đứng đầu của cục Khư Bí tại khu Hắc Quang.

Chiến lực như vậy lại bị phân phối đến thê đội số hai. . . Đại khái là những thành viên của thê đội số một kia, đều không chịu nổi cô ấy!

Tới lúc này, Hứa Thâm lại cảm thấy bản thân khá may mắn, dù sao hắn cũng có thể thông qua sự phán đoán của chính mình để biết đối phương là phát bệnh, hay là nói thật, bởi vậy hắn chẳng có gì phải băn khoăn, hơn nữa ngoại trừ chút tật xấu ấy, Hứa Thâm phát hiện ra, ở những phương diện khác, Mặc Tiểu Tiểu đều rất bình thường.

Thoạt nhìn tuổi của cô ấy cũng tương đương với hắn, thậm chí còn nhỏ hơn vài tuổi, nhưng tâm địa rất thiện lương.

. . .

. . .

Một tòa đại lâu cao ngất trong mây tại thành Để.

Ở tầng đỉnh của tòa lầu, có mấy bóng người đang ngồi bên trong một gian phòng họp cực kỳ rộng lớn, tất cả các rèm che ở chung quanh đều được kéo lại, trong phòng chỉ dùng ngọn đèn chiếu sáng.

"Sở Tuần Tra bên kia đã thay chúng ta thẩm tra xong. Lũ người của bang Sài Hổ ấy, đều không nhìn thấy món đồ kia. Bang chủ của bọn họ đã bị ăn, mấy tay quản sự trong bang, cũng chết mất vài người, chỉ còn lại hai, nhưng hai người này lại chẳng hề biết chút gì về món đồ ấy." Một lão giả mặc trường bào, sắc mặt trầm tĩnh nói.

"Món đồ kia có quan trọng đến thế hay không?" Một mỹ phụ ăn mặc rất trẻ trung, đang ngồi tô sơn móng tay, không chút để ý cất tiếng nói.

“Ba” một tiếng, cái bàn bị đập vang.

"Cô thì biết cái gì?" Một thanh niên cả giận nói: "Đó không phải 'Xác' bình thường, hơn nữa chúng ta đã tìm được hai dạng xác kết nối huyết tính khác rồi, hiện giờ mà đánh mất thứ đó, thì hai thứ kia cũng thành vô dụng!"

Nếu Hứa Thâm có mặt ở trong này, sẽ phát hiện, thanh niên vừa nói kia đúng là người lúc trước đã xuyên tường tại bang Sài Hổ.