Vĩnh Dạ Thần Hành

Chương 78. Đại Tửu Điếm Mạc Na!!!

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Lần này không phải đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, cho nên tâm trạng của Hứa Thâm cũng tương đối thoải mái, ven đường hắn nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ xe, thường xuyên có một chiếc xe chạy qua chở đầy vụ dân, chạy trên đoạn đường sắt màu đồng xanh, xuyên qua trong sương mù dày đặc.

Ở hai bên đường, ngoại trừ vị trí có Đạo Manh tác đi qua là sạch sẽ, còn những nơi khác đều là gió cuốn các loại rác rưởi bay tứ tung.

Trong số những thứ rác rưởi kia có vài loại rơi xuống từ trên người vụ dân, sau đó bọn họ không tìm thấy, cũng có vài loại do những người khác tiện tay vứt bỏ.

Rác rưởi bẩn thỉu, hỗn loạn, rải rác khắp các nơi trong quảng trường, nhưng không có ai đi dọn dẹp. Bình thường, loại công tác này đều do vụ dân làm, nhưng vụ dân muốn làm lại cần phải chăng Đạo Manh tác, và thứ công trình kiểu này lại cần điều động tài chính từ cục Thành Vệ. . . Tới cuối cùng, từng đống rác rưởi ấy đã thành hiện tượng, đã được coi là hoàn cảnh bình thường tại thành Để (theo mình nghĩ thì thành Để được coi là tầng đáy của xã hội, dạng như thế giới ngầm, nhưng hơi khó chọn từ nên để nguyên vậy).

Cũng vì vậy, vụ dân đã sớm thành thói quen với những loại mùi hôi thối nhàn nhạt hay mùi nước tiểu… tản ra từ đống rác rưởi kia, và gần như bọn họ chẳng còn phân biệt được chúng nữa.

Hứa Thâm cũng không cảm thấy chướng mắt vì loại hoàn cảnh bẩn loạn này, ngược lại khi hắn đặt mình vào trong đó, ngửi được loại mùi vị đã quen thuộc từ nhỏ này, bỗng nhiên trong lòng lại dâng lên một loại cảm giác thoải mái kỳ lạ.

Không bao lâu sau, chiếc xe đã rời khỏi khu Hắc Quang, đi tới nội thành, khu vực trung ương của thành Để.

Hứa Thâm phát hiện, những cảnh tượng mà hắn nhìn thấy ở ven đường đã xuất hiện không ít biến hóa rõ ràng. Theo quá trình chiếc xe đi về phía trước, hai bên con đường mà hắn quan sát càng ngày càng sạch sẽ, số lượng Đạo Manh tác ít đi rất nhiều, thậm chí ở trên những con đường trong này, hắn còn có thể nhìn thấy không ít người bình thường đang mở to mắt.

Dần dần, hai bên đường bắt đầu xuất hiện từng tòa kiến trúc điệp điệp giống biệt thự cũng giống trang viên.

Trên nóc là đỉnh nhọn được lợp gạch đỏ, phong cách cổ xưa mà trang nghiêm.

Bên trong những cửa hàng ở ven đường, là từng chiếc bảng hiệu gắn đèn neon sáng lấp lánh, cực kỳ bắt mắt, bên trong đó bán các loại vật phẩm. Có cửa hàng còn chuẩn bị sẵn loa phát thanh nhỏ, đây là chuyên môn chuẩn bị cho vụ dân.

Nhưng vụ dân chỉ biết sử dụng Đạo Manh tác của mình đến siêu thị mua sắm thôi.

"Lão đại, hình như nhà anh ở trong nội thành này?" Tào Phi vẫn luôn nhìn trái, ngó phải suốt cả đoạn đường này, tuy đây vốn không phải lần đầu tiên gã đến nơi này, nhưng vẫn thấy hưng phấn và cảm thán.

Nơi này thật sự chênh lệch quá lớn so với khu vực bên ngoài thành Để, tựa như hai thế giới khác nhau vậy.

"Ừm." Chu Dã mỉm cười, nói: "Đợi lát nữa sau khi ăn xong, tôi sẽ đưa mọi người tới nhà tôi ngồi chơi một lát."

"Được nha."

Rất nhanh, chiếc xe đã đi tới trước cửa một khách sạn cao ngất, nồng nàn mùi xa hoa truỵ lạc.

Xung quanh nơi này sạch sẽ vô cùng, Chu Dã dừng chiếc xe lại ngay trước cửa khách sạn, lập tức có nhân viên phục vụ mặc áo bành tô đi ra chào đón, tiếp nhận chìa khóa.

Hiển nhiên nhân viên phục vụ này biết ý nghĩa của loại xe vũ trang màu đen này, sau khi người nọ tiếp nhận chìa khóa, lập tức cúi đầu khom lưng, tỏ ra cực kỳ kính sợ. Gã biết đây là loại xe thông hành chuyên dụng dành cho nhóm cao tầng của một ngành nào đó bên trong nội thành.

Hứa Thâm ngửa đầu nhìn khách sạn này, lại phát hiện bản thân mình căn bản không nhìn thấy đỉnh tòa.

Bên trên đều được bao phủ bởi sương mù dày đặc.

"Nơi này không phải tòa lầu kiểu cổ, không cần lầu thờ." Chu Dã cười cười, sau đó dẫn mấy người tiến vào.

Rất nhanh đã có nhân viên phục vụ đi tới, hỏi tên và vị trí đã đặt trước, sau đó đối phương dẫn đám người Chu Dã đi xuyên qua đại sảnh tráng lệ, bước vào thang máy.

Hứa Thâm nhìn con số cao nhất trên thang máy, nơi này có 27 tầng.

Loại nhà cao tầng kiểu này, trước kia hắn chỉ có thể tưởng tượng ra, nhưng hiện giờ, lại có thể đặt mình vào trong đó.

Thang máy được thiết kế theo dạng trong suốt, có thể nhìn ra bên ngoài, khiến cho bọn họ đứng trong này, vẫn có thể quan sát rõ ràng dáng vẻ bên trong khách sạn. Đại sảnh nằm dưới tầng dưới chót trở nên càng ngày càng nhỏ, phần lớn những vị khách đang qua lại trong đại sảnh, đều có cách ăn mặc cực kỳ xa xỉ.

Rất nhanh, thang máy đã dừng lại ở tầng 25.

Cửa thang máy mở ra sau lưng, trừ Hứa Thâm, Tô Sương và Tào Phi đều đã xoay người mở ra cánh cửa thang máy đang chờ đợi. Rất nhanh, một khúc nhạc du dương bay vào, mang theo yên lặng mà xa xưa, thấm vào ruột gan.

Nơi này tương đối im lặng, chỉ có tiếng nói chuyện thật nhỏ.

Chu Dã dẫn mọi người đi tới chiếc bàn dựa vào cửa sổ. Khiến cho Hứa Thâm kinh dị chính là, trên bầu trời lại không có sương mù dày đặc, từ bên cửa sổ nhìn xuống, tầng sương mù dày đặc kia đã dừng lại ở vị trí tầng mười, che phủ kiến trúc và cảnh tượng con đường phía dưới, khiến cho đám người bên trong này như đang ngồi ăn cơm tại một tòa kiến trúc xây dựng trong mây.

"Mọi người muốn ăn cái gì cứ việc chọn." Chu Dã cười nói.

"Tôi sẽ không khách khí." Tào Phi cười hì hì, lập tức tiếp nhận thực đơn, nhanh chóng lật xem.

Chu Dã lại đưa cho Hứa Thâm một phần.

Hứa Thâm nhìn thấy các loại hình ảnh tinh mỹ bên trên, không khỏi âm thầm nuốt s nước miếng, nhưng tới khi hắn nhìn thấy giá cả đằng sau, lại có chút hết hồn.

Giá cả của một món ăn trong này lại đắt hơn nửa tháng tiền lương của vụ dân.

Nếu tính toán như vậy, phỏng chừng khoản tiền 3W Lô Tạp tệ mà hắn vừa nhận được, chẳng đủ để tiêu sái ở trong này được bao lâu.

Tiền lại là thứ vô dụng đến thế sao. . . Hứa Thâm âm thầm thổn thức.

"Tiểu Hứa, về sau khi cậu tích góp đủ tiền, nếu muốn mua phòng, có thể tới tìm tôi. Tôi có thể giúp cậu chọn." Chu Dã cười nói với Hứa Thâm.

Hứa Thâm liên tục gật đầu, chợt hỏi: "Đội trưởng, anh nói xem, nên mua nhà ở đâu thì tốt?"